DU HỌC SINH TẠI PHÁP

 

Thầy kính mến!

Con là nữ du học sinh, 22 tuổi, đã đặt nhiều câu hỏi cho Thầy trong buổi diễn đàn “Hành Trang Vào Đời cho Tuổi Trẻ” vừa qua. Con xin cảm ơn Thầy về sự quan tâm đến con và những câu hỏi của con, cũng như những lời giải đáp tận tình để con thấy, hiểu và nhìn nhận rõ hơn về một số vấn đề con mắc phải. Đặc biệt, con nghiệm ra được những giải pháp cho những trăn trở của mình, cũng lấy đó làm hành trang vào đời cho mình.

Con đã nghe đi nghe lại phần ghi âm buổi thuyết giảng của Thầy vừa qua. Cám ơn giọng nói âm vang của Thầy đã truyền cho con nhiều điều lý thú! Có những điều con đã trải qua, đã chiêm nghiệm nhưng không dám cho đó là chân lý của cuộc sống. Có lẽ con chưa để đầu óc mình tự do hoàn toàn để thấy được, mà đôi khi để đầu óc kinh nghiệm chi phối, hay chẳng vì con còn trẻ nên mải đi tìm chân lý mà chưa thấy được. Và khi Thầy nói đến những điều đó, những điều con đã từng trải qua, đã từng nghĩ đến, con thấy rất thích thú. Thầy nói có lý, và con gat gu nghe hứng thú sẽ gặt hái những thành công, sẽ có lòng yêu mến, sẽ có danh dự , sẽ có phần thưởng… và sẽ có tất cả!àĐiều đó là: Hãy ước mơ, có giấc mơ lơn, có lý tưởng và tự do, làm việc bằng tâm hồn, bằng sở thích và bằng sáng tạo của mình

Với trường hợp của con, có tất cả hay không thì con chưa nghĩ đến Thầy ạ, nhưng đúng là khi con có ước mơ lớn, con hướng tới nó, luôn nỗ lực, cố gắng và làm bằng tâm hồn, bằng sự tỉnh táo của mình, đến giờ con cũng đã có lòng yêu mến, danh dự và cả phần thưởng nữa.

Đúng là khi con không nghĩ đến tiền hay phần thưởng thì thì con lại có được nó. Con vui, nhưng con thấy niềm vui đó thanh thản, nhẹ nhàng lắm, giống như nó đến thì con đón nhận vậy, giống như cái gọi là quy luật tự nhiên của tạo hóa vậy. Nhưng cũng la là con không vui hơn họ, nhảy đủng lên như cái hồi còn con nít, con nghĩ bởi vì con đã không trông chờ đến nó

Hồi còn là con nít, con cứ trông chờ vào cái gì, không có thì buồn ghê lắm mà khi có rồi thì nhảy đủng lên vì đã đạt được mục đích phấn đấu. Mà cũng lạ lắm Thầy ạ! Phần thưởng nó đến bất ngờ thì đáng ra phải vui ghê lắm, chứ đằng này con vui nhẹ nhàng nhưng chạy âm ỉ và mãi đến khi con gặp Thầy thì con vẫn thấy vui và bình yên!

Vậy là Hành Trang Vào Đời hữu tướng của Tuổi Trẻ, con đã từng chiêm nghiệm, nay có Thầy chỉ ra chân lý này thì con rõ hơn rồi, không cần phải mải đi tìm nữa, mà cứ cố găng áp dụng và phát huy thôi.

Hành Trang Vào Đời vô hình của tuổi trẻ là phải hiểu thấu rõ đầu óc tự do, không chấp, mở lòng đón nhận, học hỏi, học tập, nhìn thấy được mọi thứ. Đúng như Thầy nói, khái niệm này trừu tượng, khó hiểu mà cũng khó thực hành. Vì con người mấy ai để đầu óc được tự do, làm chủ được đầu óc tự do khi mà đầu óc kinh nghiệm hoạt động suốt ngày, với những mọi lo nghĩ hàng ngày, và cảm xúc khác nhau mỗi ngày.

Thầy ạ! Thầy nói không sai, chỉ là tuổi trẻ cần phải hiểu và nắm bắt được ý của Thầy. Con không dám cho là mình hiểu hết ý Thầy nhưng con sẽ cố gắng để đầu óc mình trong trạng thái thỏa mái, rộng mở, bao dung và tỉnh táo.

Khi nói đến hai chữ “tỉnh táo”, con muốn hỏi Thầy ạ! Con có nghe Thầy nhắc đến 2 chữ này và sđúng là ai ai cũng cần đến nó. Nhưng khi tỉnh táo thì họ cũng bị chi phối bởi đầu óc kinh nghiệm rồi để nhận biết, để suy xét, vậy thì sai lại để đầu óc tự do được. Mà Thầy khuyên nên để đầu óc tự do, nhưng phải tỉnh táo. Ý Thầy là hai đầu óc song song và mình phải nhận biết đâu là tự do, đâu là kinh nghiệm, phải không ạ?

Con lấy ví dụ một ví dụ trong bài giảng của Thầy thế này ạ: Hai người yêu nhau khác tôn giáo, chủng tộc. Sự khác nhau này rất nguy hiểm. Nhưng nếu mình để đầu óc tự do thì mình thoải mái chấp nhận sự khác nhau đó, thông cảm và chia sẻ. Tuy nhiên, vẫn phải tỉnh táo để nhận biết được nó nguy hiểm và nó sẽ nảy sinh nhiều vấn đề rắc rối về sau. Như vậy thì chẳng phải là hai đầu óc cùng tồn tại và kinh nghiệm chi phối tu do sao ạ?! Nếu để tự do thôi, không có kinh nghiệm thì sao nhận biết được nhiều rắc rối hả Thầy?

Con thấy nhập nhằng về vấn đề này Thầy ạh! Thầy có thể nói rõ hơn cho con hiểu không ạ?

Tự nhiên, con lại thấy may mắn vì mình không rơi vào tình yêu như thế. Nếu không thì sẽ có rất nhiều điều nguy hiển mà bản thân mình cũng không thể kiểm soát hết được

Cuối thư, con cảm ơn Thầy về sự xuất hiện của Thầy trong cuộc đời của con! Đặc biệt là chị Thiêng Hoa Sanh Tuệ vì nhờ chị ấy mà con mới biết đến Thầy!

Con chúc Thầy khỏe mạnh và tận hưởng ngày càng nhiều hạnh phúc!

Con TTH

11.12.2009